Home » TÒA THÁNH
GIÁO SĨ VÀ GIÁO DÂN CÙNG SÁNH BƯỚC… (ĐTC Phanxicô, diễn từ 18/02/2023:)
Chủ Nhật, 25 tháng 2, 2024
“Trong viễn ảnh hiệp nhất này về Giáo hội, nơi mà trước hết chúng ta là những Kitô hữu đã được rửa tội, giáo dân sống giữa thế giới và đồng thời thuộc về Dân trung thành của Thiên Chúa. Tài liệu Puebla đã diễn tả điều này một cách độc đáo: giáo dân là những người nam nữ “thuộc về Giáo hội giữa lòng thế giới”, và những người nam nữ “của thế giới trong lòng Giáo hội”. Đúng vậy, người giáo dân được mời gọi sống sứ mạng trước hết ngay trong thực tại trần thế mà họ được dìm vào. Tuy nhiên, điều này không có nghĩa là giáo dân không có khả năng, đặc sủng và năng lực để đóng góp vào đời sống của Giáo hội: trong hoạt động phụng vụ, trong việc dạy giáo lý, giáo dục, trong các cơ cấu quản trị, quản lý tài sản, lập kế hoạch và thực hiện các chương trình mục vụ, v.v…
Vì lý do này, nên ngay từ khi còn ở chủng viện, các mục tử phải được đào tạo về sự cộng tác với giáo dân, để sự hiệp thông, như một trải nghiệm sống động, sẽ được phản ánh trong hoạt động của họ như một điều gì đó tự nhiên, chứ không phải là một sự kiện bất thường và ngẫu nhiên. Một trong những điều tồi tệ nhất xảy ra với một mục tử là thiếu ký ức, có nghĩa là quên đoàn chiên, mà vì họ mà mình được kêu gọi. Chúng ta có thể nói với vị mục tử ấy một từ được lặp đi lặp lại nhiều lần trong Kinh thánh: “Hãy nhớ”. “Hãy nhớ anh đã được phát xuất từ đâu, đàn chiên mà anh đã được dẫn đến để phục vụ, và hãy nhớ đến cội nguồn của mình” (x. 2 Tim, 1).
Trải nghiệm chia sẻ trách nhiệm này giữa giáo dân và các mục tử sẽ giúp vượt qua sự phân đôi, nỗi sợ hãi và sự thiếu tin tưởng lẫn nhau. Đã đến lúc các mục tử và giáo dân tiến bước cùng nhau, trong mọi lĩnh vực của đời sống Giáo hội, ở mọi nơi trên thế giới! Giáo dân không phải là những “vị khách” trong Giáo hội; Giáo hội là nhà của họ, vì thế, họ được kêu gọi chăm sóc chính ngôi nhà của mình. Giáo dân, và nhất là phụ nữ, cần được đánh giá cao hơn nữa về kỹ năng cũng như về những món quà nhân bản và tinh thần mà họ mang lại cho đời sống của các giáo xứ và giáo phận. Họ có thể loan báo Tin Mừng qua ngôn ngữ “đời thường” của mình bằng cách tham gia vào nhiều hình thức rao giảng khác nhau.
Họ có thể cộng tác với các linh mục trong việc huấn luyện trẻ em và thanh thiếu niên, giúp các cặp đính hôn chuẩn bị hôn nhân, và đồng hành với các cặp vợ chồng trong đời sống hôn nhân và gia đình. Họ phải luôn luôn được hỏi ý kiến khi lên kế hoạch cho các sáng kiến mục vụ mới ở mọi cấp độ, địa phương, quốc gia và toàn cầu. Họ phải có tiếng nói trong các hội đồng mục vụ của các Giáo hội địa phương. Họ phải có mặt trong văn phòng của Giáo phận. Họ có thể hỗ trợ trong việc đồng hành thiêng liêng với các giáo dân khác, đồng thời góp phần vào việc đào tạo các chủng sinh và tu sĩ. Có lần tôi nghe một câu hỏi: “Thưa cha, giáo dân có thể làm linh hướng không?” Thực ra đó là một đoàn sủng giáo dân! Một vị linh hướng có thể là một linh mục, nhưng không phải là một đoàn sủng linh mục; việc đồng hành thiêng liêng, nếu Chúa ban cho anh chị em khả năng thiêng liêng để làm, là một đoàn sủng giáo dân. Và, cùng với các mục tử, giáo dân phải làm chứng tá Kitô giáo trong các môi trường thế tục: nghề nghiệp, văn hóa, chính trị, nghệ thuật, truyền thông xã hội.
Chúng ta có thể diễn đạt theo cách này: giáo dân và mục tử cùng nhau trong Giáo hội, giáo dân và mục tử cùng nhau trong thế giới.”

GIÁO SĨ VÀ GIÁO DÂN CÙNG SÁNH BƯỚC… (ĐTC Phanxicô, diễn từ 18/02/2023:)
Bạn đang xem GIÁO SĨ VÀ GIÁO DÂN CÙNG SÁNH BƯỚC… (ĐTC Phanxicô, diễn từ 18/02/2023:) tại Tông đồ giáo dân

Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét